Giữa căn phòng ngủ trống trải, hương nến thơm trên bàn kính không ngừng lan tỏa khắp căn phòng, len vào trong tâm trí. Hiện hữu dưới ánh đèn vàng mật là tâm trạng ưu tư xen lẫn chán chường của một kẻ điên đang lạc giữa bộn bề ảo tưởng của riêng mình.
“Alex của anh, Alex của anh…”
Lập Nghị cứ lẩm nhẩm như thế một lúc lâu, sau lại dừng một chút, rồi anh cười phá lên trong khoảng không gian tịch mịch giữa căn phòng, âm vang nghe đến buồn bã:
“Vốn đã biết ngay từ lần đầu gặp rồi nhỉ? Ha ha…”
Alex là con trai, anh biết tỏng rồi.
Lần cùng Kính Thiên đi ăn mì cay ở nhà hàng Nhật, khi anh cố đuổi theo cậu bạn đã bỏ chạy khỏi nhà hàng đó anh đã bắt gặp một người ở cửa ra vào. Là một cậu thanh niên mặc comple chỉnh tề đang mở cửa xe cho Trường Thanh, hẳn là tài xế riêng. Người tài xế với dáng người thật nhỏ con, mái tóc vàng vuốt cao và cặp kính gác trên sống mũi như cố tạo vẻ già dặn, nhưng suy cho cùng cũng chẳng cứu vãn nổi cái khuôn mặt non nớt như trẻ con đó.
Lúc ấy anh chợt nghĩ, liệu bản thân mình thực sự không thể yêu đàn ông sao?
Nhưng đau lòng thay bởi sự thật là vậy. Anh không thể cho rằng mình hứng thú với đàn ông, và trong vài phút đần độn anh đã cố thấu hiểu cho tình yêu của một tên đồng tính, mà tên đó lại chính là thằng bạn thân của anh. Lập Nghị đã cho rằng mình có thể thay thế vị trí Thế Luân để ở bên Thiên Thiên, như một tình nhân, đại loại thế. Bất kì vị trí nào có thể khiến cậu an tâm mà dựa vào, có thể vững vàng mà sống. Anh thật lòng chẳng muốn nhìn Thiên Thiên khóc, không muốn đêm nào cũng thấy nó bày vài chai rượu uống đến khi cơ thể nó chịu không nổi rồi gục ra, không muốn nó ngày nào cũng chăm chăm ngoại hình bản thân chỉ để làm vừa lòng tên khốn chẳng hề thật lòng yêu nó. Anh không muốn nó gượng ép bản thân đi dự hôn lễ người nó yêu, không muốn thấy nó ngẩn ngơ mỗi khi đi ngang một cửa tiệm đồ cưới hay ngu ngốc ngắm mãi hình ảnh tên tệ bạc đó trong điện thoại rồi khóc mãi như vậy!
Phải có cách nào đó chứ? Mang danh là bạn thân của cậu nhưng lại chẳng thể giúp cậu gánh vác bớt đau khổ, sao trên đời này lại có kẻ thích sống trong quá khứ và dằn vặt mình đến như thế? Chả nhẽ tình yêu đáng giá đến mức để người ta hy sinh cả tương lai cuộc đời mình vào nó hay sao?!
“Thật ganh tị…” Lập Nghị gác tay che đi đôi mắt tự nói với mình.
Phải, Lập Nghị anh ganh tị với thằng bạn ngu ngốc của anh, đố kị với cái tình yêu mãnh liệt chẳng gì mua được của nó. Như con thiêu thân tự thí mạng mình cho lửa, lúc nào cũng ham muốn thứ chẳng thể thuộc về mình, rồi tự tổn thương mình bằng thứ tình yêu cấm kị đầy tuyệt vọng đó, đau đớn tưởng chừng chỉ là bước đầu cho mớ cảm xúc hồ đồ muốn được đong đầy bằng tình cảm của đối phương mà thôi…
Lập Nghị anh cũng đã từng khốn khổ như thế, cũng đã từng say mê một người, cũng đã từng sẵn sàng vì người đó mà chết đi sống lại, vì người đó mà mơ tưởng một tương lai ngập tràn tấm chân tình của anh. Nhưng vì Thượng đế luôn muốn lấy lại những thứ tốt nhất mà ngài từng trao đi, và người anh yêu cũng không phải ngoại lệ…
Năm ấy anh mười tám tuổi, cái tuổi còn tò mò về nhiều thứ trên đời. Anh làm tiếp viên cho một quán bar do được người quen giới thiệu, công việc với mức thù lao khá cao, khá dư dả để Lập Nghị đóng tiền học phí và tiền góp nhà hàng tháng. Hàng ngày chỉ đơn giản ngồi đó nghe khách tâm sự, thỉnh thoảng cùng họ uống rượu, vì anh chỉ tiếp phụ nữ nên không mấy cực nhọc như những người tiếp mọi loại khách khác. Mãi đến khi có một người con gái đến bắt chuyện với anh, mùi hương bạc hà cứ day dứt mãi trong tâm trí:
“Ái chà chà, không ngờ lại gặp người quen ở đây nha! Đã mấy tháng rồi nhỉ, vẫn còn là lớp phó học tập phải không? Xem nào, chuyện ở đây mà lộ ra là cậu mất cái danh trò ngoan nhé? Ha ha! Có cần tớ thông báo cho hiệu trưởng giúp cậu không?”
Khi nhớ lại Lập Nghị vẫn còn quá đỗi bất ngờ, bởi người con gái đang mặc một chiếc váy xẻ tà màu đỏ táo bạo thản thiên phà hơi thuốc lá vào mặt anh, mái tóc ngắn nhuộm vàng thay cho màu tóc đen thuần túy, không ai khác chính là cô bạn cùng lớp tên Lỗ Nghiêm.
Cô ấy là loại học sinh cá biệt thường xuyên bỏ học, thành tích học tập cũng chẳng cao, lại hay đánh nhau với học sinh trường khác. Bị đuổi học cũng vài tháng rồi, nghe đâu cha mẹ cô ta ly hôn, hai người họ chẳng ai muốn chứa cô ấy trong mái nhà mới của mình nên để ổn thỏa, họ mua cho cô ta một căn hộ nhỏ ở trung tâm và cấp tiền hàng tháng. Mặc dù chuyện gia đình Lỗ Nghiêm tương đối phức tạp nhưng anh chưa từng nghe cô ấy tâm sự với ai, mọi thông tin anh có được đều do sự đồn thổi trong trường, Lỗ Nghiêm lại từng là bạn học cũ của anh, do chung lớp nên thông tin nắm được cũng rõ hơn mấy đứa lớp khác.
Với cả, cô với anh từng là bạn cùng bàn.
“Sao, bất ngờ hả? Đang tự hỏi tại sao tớ lại ở đây phải không?”
Lỗ Nghiêm phì phà khói trong miệng, Lập Nghị khó chịu giành lấy điếu thuốc từ tay cô dụi vào gạt tàn.
“Cha mẹ cô ngừng chu cấp tiền à?”
“Ầy, chẳng phải. Cậu đoán lại đi.” Lỗ Nghiêm tự nhiên lấy ra một điếu khác châm lửa.
“Cô hết tiền xài?”
Lập Nghị tiếp tục đoạt lấy điếu thuốc trong tay cô dụi đi.
“… Cũng chẳng phải.”
Lỗ Nghiêm liếc nhìn gói thuốc chẳng còn lại điếu nào của mình, lén liếc xéo Lập Nghị:
“Loại này đắt lắm đấy, đền cho tớ.”
“Bao nhiêu?”
“Đắt đến mức cậu trả không nổi.” Lỗ Nghiêm cười khì, vứt gói thuốc rỗng vào bao rác trên tay Lập Nghị:
“Uống rượu với tớ đi. Uống đến khi tớ chán thì trả xong nợ, thế nào?”
“Không muốn.”
“Cậu đúng là tên khốn ngang ngược!”
“Cô đang tự nói mình đấy à?”
“Cái…!!! Tớ đánh chết cậu đồ đần độn thối tha! Lâu ngày không gặp đã hỗn với lão bà! Lão bà phải dạy lại cậu bằng được!”
Lỗ Nghiêm đưa tay đánh bôm bốp vào người Lập Nghị, anh chỉ có thể đưa lưng ra đỡ đòn.
“Ha ha… Đau! Dừng tay lại đồ tinh tinh! Ây! Tôi bảo đau thật đấy! Dừng tay!!!”
Đúng vậy, gặp nhau là cãi vã, gặp nhau là lại ồn ào, Lỗ Nghiêm chính là kẻ mà người ta thường gọi là đồ phá bĩnh. Cô ta rất thích làm phiền người khác. Nhưng anh không hề ghét mặt tính cách này của cô ấy.
Cũng đáng yêu mà.
Rồi cũng chẳng hiểu vì sao, mỗi lần hết giờ làm anh sẽ đều thấy Lỗ Nghiêm ngồi ở quầy rượu chờ anh, cô ấy như thường lệ sẽ mời anh vài ly rồi kể mấy chuyện xưa cũ, đến rạng sáng thì đường ai nấy về.
Liên tục gặp nhau suốt một tháng như thế, chỉ ngồi cạnh uống rượu, chỉ yên lặng nghe Lỗ Nghiêm kể về thời quậy phá và cuộc sống thường nhật của mình. Anh đã cho rằng nếu anh chỉ mãi ngồi cạnh và nghe cô ấy kể như vậy, thời gian cả hai ở cạnh nhau sẽ mỗi lúc một dài hơn, mặc cho bình minh có đến thì thời gian cả hai ở cạnh nhau sẽ chẳng bao giờ kết thúc.
“Lập Nghị này!” Minh Đạo bên quầy pha chế ngoắc tay gọi, “Con bé ấy hôm nay lại không đến, một tuần rồi đấy!”
“Chắc cô ta bận gì đó thôi.” Lập Nghị tỏ vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng cũng man mác thất vọng.
“Vậy à? Mỗi khi đợi cậu xong việc nó thường làm vài ly tám nhảm với anh. Mới một tuần không gặp mà anh đã thấy nhớ nó rồi! Ha ha!”
Minh Đạo gãi khuôn cằm lún phún râu ngẫm lại:
“Mà hình như đầu tuần trước lúc anh đi vứt rác thấy ai đó giống con bé đứng trong hẻm mua ma túy của bọn Cường. Chẳng biết có phải do anh nhìn lầm hay không. Mà cũng vì sợ bọn nó nên anh chẳng dám gọi để xác nhận. Mong sao không phải là con nhóc đó, hầy…”
“…”
Đường về vắng tanh, sương đêm phủ xuống lạnh tê tái khắp cả người.
Con đường mà anh từng ngỡ rất quen thuộc, sao bây giờ lại trở nên lạ lẫm thế này?
Lỗ Nghiêm em trốn ở nơi nào rồi?
Lần này đến phiên anh mời rượu em đấy…
…
“Này mọi người!!!”
Ngọc Như vừa chạy vào lớp mặt mày căng thẳng nói:
“Lỗ Nghiêm chết rồi!!! Cô ấy dùng ma túy bị sốc thuốc! Vừa chết hai ngày rồi!!”
“Cái gì?!! Thật không?!!”
“Thật! Chú tớ người khám nghiệm tử thi mà! Tối qua khi tớ biết người chú tớ xem là Lỗ Nghiêm còn tưởng nhầm lẫn đấy! Giáo viên cũng đang bàn ầm ầm lên kia kìa!”
“Ma túy á?! Chà, Lỗ Nghiêm ghê thật nha! Cô ta đúng là loại con gái hư hỏng!”
“Ghê gớm thật!”
“…”
“Chú tớ bảo Lỗ Nghiêm lúc đó còn có mang! Là thai nhi ba tháng tuổi! Xét DNA chính là cha ruột của cô ấy!”
“Này có phải nhầm rồi không? Cha Lỗ Nghiêm cưới vợ bé rồi còn gì?”
“Thì chẳng phải do lùm xùm vụ cô ta quan hệ tình dục với cha ruột nên mẹ cô ấy mới đòi ly hôn sao! May mà bà ta là mẹ kế, mẹ ruột của Lỗ Nghiêm mất lâu rồi, nếu còn sống thì đã thẹn quá mà chết! Lần này lão kia ở tù có mà mọt gông!”
“Không ngờ vụ đồn thổi này là thật, tớ còn nghĩ bà mẹ kế của Lỗ Nghiêm đòi ly dị vì bị phát hiện ngoại tình cơ! Ra là để ổn thỏa nên chia đôi tiền ly dị à?!”
“Rõ rắc rối mà! Bà vợ bé kia vốn chỉ để làm bình phong thôi! Ầy…”
Cả lớp bàn tán đến xôn xao, Lập Nghị chỉ ngồi yên một chỗ, khóe miệng không hiểu sao cứ cong lên, còn đôi mắt không biết tự khi nào mờ trong sóng nước mất rồi…
“Này Lập Nghị! Sao im hơi lặng tiếng thế! Người cậu thích chết rồi đấy, không đau lòng chút nào sao?”
“Thích người ta đến như vậy mà nghe tin dữ cậu cũng không khóc?! Loại đàn ông con trai gì thế chứ?!
“Đúng đấy! Cậu thích Lỗ Nghiêm hai năm rồi còn gì? Người cậu thích vừa mất đó, cậu có phải là lạnh lùng quá không?”
“Mấy người đùa dai thật đấy!”
Lập Nghị ngửa đầu cười rồi đưa tay che mặt đi, giọng khản đặc nói:
“Tôi không có thích Lỗ Nghiêm, phải nói bao nhiêu lần mấy người mới chịu hiểu hả?”
Đúng vậy. Đến bao giờ mấy người mới chịu hiểu?
Đến bao giờ thì tôi mới chịu hiểu đây?…
…
“Lập Nghị, cậu thích tớ phải không?”
Đôi mắt to tròn đen láy của Lỗ Nghiêm nhìn thẳng vào anh, khiến anh động lòng đến không muốn chớp mắt.
“…”
“Có hay không?”
“Tôi chẳng biết, cô nói cái quái gì đấy!”
Lập Nghị quay đầu đi, vơ đại quyển sách trong ngăn bàn mở ra che đường nhìn giữa hai người.
“Nhớ là đừng có thích tớ đấy, vì tớ chả thích cậu đâu.” Lỗ Nghiêm bĩu môi, tay xoắn lấy lọn tóc mái trên trán.
“Hừ, đồ chằn lửa! Tôi mà thèm thích cô? Nghĩ vớ vẩn!”
Lập Nghị đập quyển sách xuống bàn, cố nói cao giọng nhưng cũng chẳng lấn át được tiếng đập trong lồng ngực mạnh đến sắp vỡ tung.
“Vì tớ đã yêu người khác, nên tớ không thể thích cậu được…”
“Này có nghe rõ không đấy? Tôi đã bảo không có thích-”
“Cậu viết tên tớ vào trang cuối của tất cả quyển vở, viết tắt tên tớ lên cục tẩy của cậu, hay nhìn lén khi tớ ngủ gật trong lớp, đến giờ thể dục cũng hay giả bộ vô ý bắt cặp với tớ.”
“Cái đó-”
“Nghe tớ nói này Lập Nghị, đem tâm mình đặt không đúng chỗ người chịu thiệt sau cùng chỉ có cậu, cậu có hiểu không?”
“…”
Lập Nghị đặt xuống quyển sách, hồi trống trong ngực anh không hiểu sao lại bất chợt yên ắng đến lạ. Anh cười khẩy nhìn về phía Lỗ Nghiêm, đã không thể giấu nhẹm đi sự trào phúng anh dành cho chính mình:
“Đừng nói thừa nữa! Cả đời này cũng không có chuyện tôi thích cô!”
…
“Không ngờ là Triển huynh cũng biết uống rượu nha… Hức! Uống khá lắm! Tiểu muội bội phục, hức!”
“Cô nương uống không nổi nữa kìa, mau chịu thua đi. Tôi còn phải về nhà soạn tập đi học nữa đấy.”
“Lập Nghị này…” Lỗ Nghiêm bỗng dưng nghiêm giọng, mắt nheo lại hỏi anh:
“Cậu có còn thích tớ không?”
“Đã bảo là tôi không thích cô.”
Lập Nghị xoa nhẹ lên vành miệng ly rượu của chính mình, khẽ cười, lại nói thêm:
“Tôi chưa bao giờ thích cô cả…”
“Tốt, rất tốt! Nam nhi đại trượng phu nói là làm! Không thích là không thích! Chính là sẽ không bao giờ thích! Tớ rất hãnh diện về cậu!”
“… Vậy sao?”
Lập Nghị nâng ly rượu uống cạn, khẽ liếc mắt nhìn sang Lỗ Nghiêm đang nằm dài ra bàn lảm nhảm gì đó.
“Tớ mong cậu sẽ tìm được người nào đó cũng sẽ thích lại cậu, không giống như tớ từ chối cậu phũ phàng như vậy, ha ha…”
“…”
“Cậu là… hức! Một chàng trai tốt, thực sự rất tốt… Mấy kì thi nếu không nhờ cậu, hức! Tớ đã chết chắc rồi. À, những lúc tớ ngủ gật trong lớp nữa, nhớ không? Không nhờ cậu giúp tớ che chắn thì tớ đã bị phạt đứng nguyên buổi học đấy. Cả phần cơm trưa cậu cũng nhiều lần mua cho tớ, cả mấy chỗ bị rách trên áo do đánh nhau cũng do cậu giúp tớ khâu lại, hức! Ây dà, Lỗ Nghiêm tớ không ngờ nợ cậu rất nhiều nha…”
“…”
“Nhưng tớ không muốn trả nợ cậu chút nào, nhiều quá đi… Cậu cho tớ bao nhiêu thứ, cậu tốt như vậy, tự dưng lại đi thích tớ, hức… Rõ ngốc! Ngốc chết luôn!”
“…”
“Nhưng mà, tớ vui lắm! Bọn con trai chẳng ai thích một đứa con gái như tớ, nên khi biết cậu thích tớ, hức! Tớ… rất là vui, ha ha!… Nhưng tớ lại lỡ yêu người khác rồi, hức! Vả lại người tớ yêu ấy nhé…”
Lỗ Nghiêm cố chống tay ngồi dậy chồm về phía Lập Nghị thì thào vào tai anh:
“Bí mật! Ha ha… Cậu chỉ cần biết tớ yêu người ấy nhiều lắm, hức! Tớ yêu ông ấy…”
Lỗ Nghiêm dần mất thăng bằng dựa hẳn cả người lên Lập Nghị, nằm trọn vào lòng anh thủ thỉ:
“Tớ yêu ông ấy nhất trên đời… Hức!…”
“…”
Lỗ Nghiêm, còn tôi lại cố chấp thích cậu. Còn thích cậu nhất trên đời.
Phải, Triển Lập Nghị này thích Lỗ Nghiêm, thật sự rất thích. Dù cho Lỗ Nghiêm nói rằng cô ấy yêu người khác, anh vẫn sẽ không thay đổi tình cảm của mình dành cho cô.
Giờ đây, anh lại yêu cô, yêu cô hơn tất thảy bất cứ ai khác. Cô là minh chứng cho tuổi thanh xuân của anh, là mảnh ký ức còn tồn đọng trong trái tim tan vỡ của anh. Lỗ Nghiêm mãi mãi là giấc mộng đẹp nhất trong tim Triển Lập Nghị.
…
“… Nên em biết đó, Alex. Yêu đơn phương chính là vậy, chính là vì hạnh phúc của người đó mà tự hy sinh mình. Nhưng giá như anh biết người cô ấy yêu là ai sớm hơn, giá như anh can thiệp vào cuộc sống cô ấy và ngăn những điều hỗ lốn đó lại thì có lẽ mọi thứ đã khác…”
“Vậy à.”
Alex mở cửa phòng tắm, trên người độc nhất một chiếc khăn bông quấn quanh eo, nhìn về phía Lập Nghị:
“Vậy anh muốn thế nào?”
“Muốn thế nào nhỉ? Anh chỉ mong em hiểu cho anh thôi.” Lập Nghị đứng dậy đối diện cậu, cười buồn bã:
“Xin lỗi vì đã lợi dụng khi em không đứng trước mặt anh để nói rõ ràng, anh vốn không đủ dũng cảm, lại còn lừa dối em suốt bốn năm nay. Vì em trông rất giống Lỗ Nghiêm, giống đến mức khiến anh muốn tự lừa mình dối người. Anh…”
Alex giơ cao nắm đấm mình đánh vào ngực anh, nét mặt bình thản:
“Nên anh muốn xem em là người thế thân vì trông giống cô ta sao hả đồ chết tiệt?”
“Anh xin lỗi…”
“…Anh thật sự không thể yêu đàn ông sao?”
Alex ngước mắt lên nhìn anh, giọng tiếc nuối, đôi bàn tay ôm trọn khuôn mặt anh không hiểu sao cảm thấy thật lạnh.
“Tiếc quá đi mất, kiếp này định rằng anh chỉ yêu mỗi một Lỗ Nghiêm.” Lập Nghị chạm vào tay cậu vuốt nhẹ, chực cười:
“Đêm làm tình đầu tiên không ngờ lại thành thế này ha? Còn chưa nên cơm cháo gì, ha ha…”
“Sao cũng được, em cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ êm đẹp theo một cách bất thường như vậy.”
Alex rút đôi bàn tay khỏi anh, ngồi xuống giừơng rồi hướng anh giơ cao lên:
“Đến đây, anh hôn được mà phải không?”
“Ừ…”
Lập Nghị khụy một gối xuống nệm giừơng nhào về phía vòng tay cậu. Hai đôi môi mềm chạm nhau, cậu chủ động đưa lưỡi liếm láp quanh môi anh, đôi bàn tay đặt nơi gáy anh cũng nhẹ nhàng xoa dịu hết mực. Lập Nghị mở hai cánh môi nhận lấy lưỡi cậu, quấn quít không ngừng, tiếng thở dốc hòa trộn vào nhau đến nóng bỏng, hơi mặn bỗng hiện lên từ khóe môi ai, lại là ai đưa lưỡi dịu dàng liếm trọn lấy. Một nụ hôn sâu khiến anh và cậu chẳng thể thở nổi đành quyến luyến rời môi.
“Tên ngốc…”
Alex khó khăn nói, đưa tay lau đi giọt nước mắt vừa lăn khỏi mắt anh, vùi đầu Lập Nghị vào hõm vai mình để giúp anh giấu đi tiếng nức nở:
“Ở lại với anh… nhé?”
“Được.”
Alex hôn lên mái đầu anh, nụ cười khoét trên môi cậu không biết từ khi nào đã trở nên méo xệch, nhưng cậu vẫn tiếp tục đặt xuống từng nụ hôn lên mái đầu anh, bàn tay gầy gò vẫn từng nhịp vỗ về tên ngốc đang khóc thay cả phần cậu trong lòng.
Khóc thật nhiều.
…
Đèn phòng khách sáng trưng, Kính Thiên vẫn còn đang ngồi vật lộn với đống sổ sách về số nguyên liệu cà phê và trà nhập về tháng này. Xem nào, cà phê phân chồn tuy thu thúê cao nhưng bán được rất đắt. Trà Expresso thì cần một số hương liệu đắt tiền cũng cần phải nhập thêm, cả trà matcha nữa chứ, nhưng nếu nhập nhiều vượt số lượng hàng tháng thì tên chủ rảnh rang kia thể nào cũng lấy số vốn dư đó trừ vào tiền lương tháng của hắn cho mà xem.
[Tíng Tong!]
Chuông cửa vang lên, Kính Thiên ném cây bút lên đống sổ sách, đứng dậy ra mở cửa không quên lầm bầm trách cứ:
“Tên khốn này cuối cùng cũng biết mò đường về nhà rồi đấy! Đã bảo không về sao nửa đêm còn mò về thế này. Rồi cả chìa khóa mở cửa đâu? Vứt đi thì về nhấn chuông nửa đêm là thế nào?”
Cánh cửa mở ra, Kính Thiên nhận ra kẻ trước mặt không phải Lập Nghị liền ngưng đọng nét mặt, bàn tay cầm nắm cửa toang đóng lại thật nhanh!…
“Này!”
Là giọng nói của anh, là giọng nói bao lần nghe thấy vẫn khiến Kính Thiên không kiềm được mà thổn thức. Cái thanh giọng mà hắn đã đem lòng yêu mến suốt mười tám năm đang một lần nữa đứng trước mặt hắn hết lần này đến lần khác…
Hắn không muốn nghe.
“Tôi không tiếp khách vào giờ này-”
“Của em.”
Thế Luân cầm lên túi giấy chặn lại cánh cửa đang đóng, rồi lẳng lặng nhìn cậu.
Vẫn là một thân người nhỏ bé hơn anh, trông mỏng manh và yếu đuối hơn anh. Ấy vậy mà mạnh mẽ hơn anh, dứt khoát hơn anh, biết làm anh đau biết chừng nào…
Ít nhất anh cho là thế.
Bộ dạng kiêu ngạo của anh suốt từng ấy năm trong phút chốc ấy bỗng thu nhỏ lại trước cậu. Thế Luân muốn gom hết thảy những nỗi đau trong con người đã chịu bị anh làm tổn thương kia giành hết cả về phần mình…
Nhưng không thể. Anh không còn tư cách ấy.
Thế Luân nói giọng trầm thấp:
“Em còn định để tôi đứng bên ngoài đến bao giờ đây Kính Thiên?”